Con Người không phải ra đời,
Để thay lề luật bỏ lời Tiên Tri.
Trước khi trời đất qua đi,
Mọi điều phải được thực thi đủ điều.
Con Người không đến hủy tiêu,

1520. Chỉ nhằm hoàn thiện bao nhiêu luật truyền.
Bỏ điều khoản nhỏ tự chuyên,
Còn khuyên người bỏ lạm quyền đáng chê.
Ai khuyên và giữ chỉnh tề,
Trên trời được kể xứng bề đàn anh.
Phần con nếu đức chẳng thành,
Giống quân biệt phái thì đành vong thân.
Luật xưa nghiêm cấm sát nhân,
Có tòa luận tội phạt dân giết người.
Phần Thầy có luật răn đời,

1530. Tội nào vạ ấy đền bồi xứng cân.
Hễ ai hờn giận tha nhân,
Bị tòa xử án ra thân lao tù.
Mắng người rằng ngốc rằng ngu,
Trước tòa công nghị đền bù tội khiên.
Rủa người đồ quỉ, đồ điên,
Đáng vào hỏa ngục liên miên thọ hình.

Đến giờ dâng lễ cầu kinh,
Nhớ ra có kẻ bất bình với con,
Không nên tính toán thiệt hơn,

1540. Đặt ngay của lễ dưới chân bàn thờ.
Quay về liệu thế tìm cơ,
Khúc ca bắt nhịp câu thơ họa vần.
Để cho thanh thản tinh thần,
Để cho lễ vật thêm phần tinh anh.
Trên đường muôn dặm đồng hành,
Hãy lo giao hảo cho nhanh với người.
Kẻo khi về mới tới nơi,
Bị người cáo buộc thân rơi vào tù.
Tháng năm cay cực đền bù,

1550. Khi chưa trả hết đồng xu cuối cùng
Ngoại tình tội khó khoan dung,
Luật xưa phạt kẻ buông lung nặng nề.
Phần Thầy dạy kẻ si mê,
Ưa nhìn nữ sắc đáng chê dường nào.
Nếu còn rày ước mai ao,
Lòng mang tội với trời cao nặng rồi.
Nếu hai con mắt đẹp đôi,
Một sinh dịp tội để thôi ích gì.
Con ơi ! Hãy móc quăng đi,

1560. Thà làm tên chột vinh quy về trời.
Hơn mang cặp mắt sáng tươi,
Đi vào hỏa ngục cho người mỉa mai.
Nếu bàn tay mặt làm sai,
Gây nên dịp tội trổ tài lăng nhăng.
Con ơi ! Hãy chặt mà quăng,
Thà làm tên cụt vinh thăng quê trời.
Hơn mang trọn vẹn con người,
Chôn vào hỏa ngục đời đời ích chi ?
Luật rằng : Rẫy vợ phải thì,

1570. Cho tờ ly dị để ghi làm bằng.
Phần Thầy dạy các con rằng :
Ngoại trừ gặp phải trở ngăn buộc lìa.
Gây điều phụng rẽ loan chia,
Bên nầy đặt cớ bên kia ngoại tình.
Phải mang lấy tội vào mình,
Bên nào lại được giảm khinh bên nào ?
Ai nhằm vợ rẫy cưới vào,
Ngoại tình mắc phải thêm bao vạ tràn.
Luật rằng : Chớ có thề gian,

1580. Nhưng thề với Chúa liên can đủ bề.
Phần Thầy dạy chẳng được thề,
Có thì nói có không thì rằng không.
Chớ thêm chớ bớt mảy lông,
Chỉ trời chỉ đất thề ngông thôi đừng.
Trời là ngai Chúa cửu trùng,
Đất là bệ ngọc Chúa dùng đặt chân.
Gia-liêm vùng đất thánh thần,
Kinh đô Vua Cả thề cần phải kiêng.
Cũng đừng chỉ vật linh thiêng,
1590. Chỉ riêng mái tóc thề riêng đủ vành.
Cho dù sợi tóc mong manh,
Con không biến trắng ra xanh được nào.


Lm. Phanxico Xavie Nguyễn Xuân Văn